sao nó dịu dàng vô cùng. Ông Vinh một bàn tay nâng cằm, một bàn tay ốp trọn vẹn lên gò má nũng nỉnh mịn màng của cô mà nắn nót dịu dàng nồng ấm. Ông Vinh trao lời: – Diễm Trang ơơi! Bây giờ cũng 12 giờ khuya rồi, cháu muốn về hay ở lại? Nếu cháu muốn về thì bác sẽ đưa cháu về. – Ưm! Bác Cháu muốn ở lại với bác đêm nay ạ! Diễm Trang trả lời một cách e thẹn, hai gò má ửng hồng, hai cánh tay của cô vòng qua ôm trọn người ông Vinh nồng nàn. Cô siết chặt vòng tay của mình hơn, sau cho các ngón tay của