ấy sẽ ngã vào thân hình đó mà ôm ấp cho thỏa lòng nhung nhớ, nhưng không phải vậy, mà đây chỉ là một đứa trẻ cháu của ông mà thôi. Diễm Trang nghe tim của mình đập thình thịch như thể sắp vỡ tan, mắt cô ngây dại miệng thì khô khan như lửa đốt. Cô nhìn thằng bé một chút thì định hình lại, cô sửa soạn lại gối mền để chuẩn bị ngủ thì cô ấy chợt nhớ ra. Cô qua đây là để chăm sóc thằng bé, nếu ngủ thì thằng bé nó thế nào khi không có cô bên cạnh, lúc nó khác nước hay điều gì khác. Cô suy nghĩ mông